Mình sợ những
cuộc chia tay không báo trước. Đêm hôm nay bạn vẫn còn vui vẻ
trò chuyện với mình, sáng hôm sau đã mất dấu bạn rồi.
Mình cũng sợ những lời từ biệt không phải là lời từ biệt.
Những dòng tin nhắn tạm biệt người nào đó gửi trước khi người ta bước chân lên
máy bay chỉ vài phút, rồi tắt máy điện thoại, rồi vĩnh viễn đi ra khỏi cuộc đời
mình mà không kịp cho mình có cơ hội chúc người ta lên đường may mắn.
Mình muốn một lần được nhìn ngắm hoa anh đào. Những ngày
còn hay nói chuyện với anh, mỗi lần mình than thở một điều gì đó thì anh lại kết
thúc bằng câu “ichigo ichie”. Tình cờ lang thang trên mạng, mình đọc được một
đoạn như thế này: “Part of the enduring beauty of sakura blossoms is that they
don't last forever. They're a reminder to live in the here and now before the
moment is past and gone for good, ichigo ichie.”
Và mình chọn cách sống với hiện tại.
Mình không còn là một con bé hay ủ ê buồn rầu và nhớ về
chuyện cũ. Mình cũng không còn hoang mang với cuộc đời, không còn nghĩ vẩn vơ về
tương lai nữa. Chuyện gì tới thì sẽ tới,phải không?
Mình yêu con đường từ bãi giữ xe vào công ty, đi trên hè
phố dưới hàng lim xẹt mát rượi, và nhìn thành phố yên bình của mình.
Mình thích cảm giác một cậu bé con lon ton chạy thẳng lại
ôm chân mình – một kẻ lạ mặt – như đã thân quen từ lâu lắm, rồi bẽn lẽn nhìn mẹ
“Mama, this girl smells like a flower”. Niềm vui chỉ đến một cách đơn giản vậy
thôi.
Mình yêu hôm nay.
Và mình không muốn phải tiễn thêm ai đó đi xa nữa.
“- Ahhhhh, I love today!!!!!!!
- I love you too
- I’ve said I love today, not you
- My name is today
- Are you kidding me?
- No. And yes.
- ???
- I love you. Or at least I think I gonna love you, and your "today". And my
name is not today. It’s nice to meet you”